Ngày đăng: 03:47 PM 22/10/2016 - Lượt xem: 692
"Lá thư của ba" - Suốt 7 năm sống ở Sài Gòn không ngày nào mẹ không gọi điện cho tôi. Ba thì ít khi nào gọi lắm, nhưng phần lớn những lần mẹ gọi ba đều ngồi kế bên, nói vọng vào: "Bà hỏi con gái tui có vui hông?". Nghe tiếng ba, tôi hay hỏi ngược lại mẹ :"Ba vẫn khoẻ hả mẹ". Chưa kịp để mẹ trả lời ba nói luôn :"Ba nè, ba khoẻ lắm con gái cưng". Mẹ hay cằn nhằn: "Biểu gọi hông gọi mà hễ tui gọi là kê tai sát bên". Những lần vậy ba chỉ cười hì hì, bảo nhường mẹ nói chuyện. Mọi người hay thắc mắc sao tôi hay nhắc đến mẹ mà ít nhắc đến ba. Nó cũng như tình yêu thương ít thể hiện ra bên ngoài như ba dành cho tôi vậy. Suốt khoảng thời gian xa nhà, ngoài những lần nói chuyện qua điện thoại ngắn ngủi, cái tôi nhận được duy nhất từ ba là một lá thư, một lá thư đặc biệt không phải để hỏi thăm sức khoẻ mà là một lá thư viết vội trong đêm. Lần ấy tôi tham dự một cuộc thi lớn, một trong các phần thi là trình bày về một món đồ vật, tuy nhiên tôi lại gặp bất lợi hơn các bạn là chủ đề của tui bị giới hạn nhỏ hơn chủ đề chung được bóc thăm ban đầu vào ngày cuối cùng, còn một đêm để suy nghĩ và ghi nhớ trình bày, trước những áp lực tôi bắt đầu lo lắng và gọi cho ba (khi có những áp lực lớn tôi hay gọi cho ba). Ba trấn an, diễn giải, gợi ý cho tôi thêm ý tưởng. Tôi an tâm hơn. Sáng hôm sau ba gọi bảo gửi xe khách mang lên cho tôi một lá thư. Xé thư ra mắt tôi nhoà đi vì xúc động. Ra là vì sợ con gái không an tâm và mất tập trung, ba đã ghi lại những ý tứ chính tôi có thể trình bày cho bài nói của mình. Những ý tứ được viết trên những mảnh giấy rời rạc: vài ba tờ giấy tập rời rạc, tờ lịch ngày xé nửa (cho tôi biết ba vội vàng vơ lấy ngay những gì gần nhất viết vội cho tôi). Tối hôm ấy, bài nói của tôi về chiếc thuyền nan được bạn bè khen là giàu cảm xúc. Tôi cũng không trình bày giống như ba gợi ý hoàn toàn nhưng có lẽ cái thành công giúp tôi vượt qua đêm thi hôm ấy là thứ xúc cảm đặc biệt tôi mang lên sân khấu từ tình yêu thương từ tốn mà đầy ý nghĩa của ba.